Như sơ ngoại truyện 

Bốn mùa yên vui 

"Nguyệt quang chi hạ, Phụng Dương chi tâm, cầu Quang Khải đắc thường sở nguyện.
Vạn lý thâm tình, lai sinh chi nhật, nguyện vi phu phụ như sơ."

"Dưới ánh trăng sáng, Phụng Dương mong Quang Khải cầu được ước thấy. 
Tình cảm sâu đậm, kiếp sau mong được làm vợ chồng như xưa."

Giới thiệu nội dung 

Năm đó khi được đón vào cung, Phụng Dương còn là cô bé nhỏ. Có lần nàng mải mê chơi cầu vải, thế nào lại ngã trẹo chân, vô tình gặp Trần Quang Khải rồi được ngài cõng về.
Ngày ấy hoàng tử nhỏ hỏi nàng tên gì, Phụng Dương ngước nhìn mảnh trăng non đầu tháng treo lủng lẳng trên cao, ngập ngừng trả lời: “Sơ Nguyệt.”
Đến khi gặp lại đã là chuyện của nhiều năm sau, trong lòng ngài đâu còn chỗ cho mảnh trăng chẳng vẹn tròn, Phụng Dương khi ấy cũng ngỡ rằng ký ức thuở xưa chỉ có mình nàng cất giữ.
Nhưng tháng năm chẳng phụ người có lòng,

“Đi nào Sơ Nguyệt, ta cõng nàng.”

“đoạn đường còn lại, ta cõng nàng nhé Phụng Dương?”

Dứt cơn mưa lộc đầu năm, gió xuân mơn man khắp làng trên xóm dưới, reo hò cùng lớp lớp cờ quạt ngũ sắc.
 “Ôi chà, vũng bùn to quá!”
Cậu nhóc Đạo Tái vốn đang tự bước lon ton, bỗng hai mắt sáng bừng lên, quay qua nắm lấy ống tay áo của mẹ.
Câu làm nũng đang định cất ra khỏi miệng, bất chợt bị thay bằng tiếng “oái” chói tai.
 “Lề mề!”
Chiêu Minh Đại vương túm lấy cổ áo con trai, hai bước chập làm một, ngài sải chân, nhấc thẳng con trai qua vũng bùn rồi đặt cậu trên khoảng đất khô ráo, đến cỏ cũng không thấy đâu.
Xong xuôi, mặc cái xụ mặt của cậu và cả tiếng gia nô che miệng cười khúc khích, ngài quay lại bế bổng vợ mình lên, đùa bảo: “Ôi chà, vũng bùn to quá!”
Phụng Dương phì cười, đánh nhẹ lên cánh tay người đang bế mình.
Mãi đến khi đoàn người đi trẩy hội về tới phủ, lúc sắp ngang qua thềm cửa, Trần Quang Khải vừa vươn tay ra, cậu con trai đã vội lách người chạy đi trước. Ngài “xùy” một tiếng, phủi tay, lườm cái dáng loắt choắt suýt thì vấp ngã đó.
 “Gớm, ta lại chả đẻ ra nhà anh!”
Nhìn cái hếch cằm của chồng, Phụng Dương chỉ biết lắc đầu cười.
Còn Đạo Tái, từ đó về sau, không thấy cậu chàng đòi theo cha mẹ đi trẩy hội xuân nữa.

Đi
trẩy
hội

Xuân

Ánh nắng chói chang bị tán cây xanh ở góc vườn chặn lại. Quang Minh bẻ cây khô trong tay thành ba nhánh, chia đều cho hai em trai, rồi quay ra dặn bốn cô em gái đứng gọn phía sau hòn non bộ.
Xong xuôi đâu đấy, công cuộc bắt dế bắt đầu.
“Nó chạy ra đầu hang kia rồi anh Đạo Tái!”
“Đổ thêm nước đi Quang Đạo!”
“Sụyt! Suỵt! Nói nhỏ thôi hai đứa này!”
Chẳng bao lâu sau, dế đã về tay, nhưng ba anh em cũng mặt mũi lấm lem bùn đất, mồ hôi chảy ròng ròng.
“Ơ, sao mấy đứa kia im thế nhỉ?” Vừa đứng lên quay người lại, ba anh em đã giật thót, đánh rơi cả con dế trên tay. Đạo Tái và Quang Đạo vội trốn phía sau anh cả Quang Minh. Ở phía đối diện, Chiêu Minh Đại vương đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt nghiêm nghị, dáng vẻ không giận mà uy. Còn bốn cô em gái vốn được giao nhiệm vụ canh chừng người lớn thì đang cúi mặt, im thin thít đứng một bên.
Khi nắng trưa đã dịu, gió hạ mát rượi rung rinh giàn thiên lý, gia nô phủ Chiêu Minh thấy Đại vương nhà mình phạt ba cậu con trai buộc bao đất vào chân chạy vòng quanh sân, vừa chạy vừa phải lớn giọng đọc thơ, cứ thiếu hay sai một chữ là chạy thêm một vòng. Ráng chiều dần buông, chim bay về tổ, cóc nhái râm ran hát với ve, ba cậu quý tử ngồi ở bậc hiên nắn đôi chân đã tê rần.
“Tại sao chỉ có ba anh em ta bị phạt?”
Nghe em trai út hỏi, Quang Minh thở dài, nhặt cọng cỏ lì lợm hẵng còn vương trên tóc cậu nhóc, trả lời: “Tí nữa đi rửa mặt, em soi gương kĩ vào.” Quang Đạo nhăn mũi, chưa hiểu gì.
Nhưng chưa cần đợi tới lúc đó, câu trả lời đã có khi ba anh em đi ngang qua phòng cha mẹ. Cánh cửa bỏ ngỏ, ba cậu nhóc thấy cha vừa lau tóc cho mẹ, vừa tấm tắc khen.
“Ừm, nãy ta thấy rồi, túi may đẹp đấy, bốn đứa nó đúng là ngày càng giống nàng.”
Ba đứa trẻ xụ mặt, lại thấy cha mình hừ giọng.
“Còn ba thằng nhóc kia dám đầu têu rủ các em trốn ngủ trưa đi bắt dế...”
Những người ngoài cửa giật thót, định rón rén chuồn đi, chợt nghe được tiếng mẹ bật cười.
“Giống hệt ngài lúc bé đó thôi...”
“Phụng Dương...”
Bỗng dưng ba cậu nhóc nhà Chiêu Minh Đại vương thấy chân bớt tê, hớn hở khoác vai nhau, lúc tới khúc rẽ còn thì thầm rủ nhau mai đi bắt dế tiếp.

Bắt
dế
trưa 

Mây tản, trăng Rằm tròn vành vạnh phủ ánh vàng dịu dàng xuống mâm cỗ ở phủ Chiêu Minh.
“Nam tử hán đại trượng phu, xăm cái hình thôi mà cũng khóc!”
Trần Quang Khải nhướng mày, ngó ba đứa con trai cả lớn cả bé đều đang xuýt xoa vì hình xăm mới ở bắp chân.
“Nín đi, xăm mình mới đáng mặt đàn ông Đại Việt.” Dẫu vậy, ngài vẫn gắp cho mỗi đứa một miếng thịt gà thơm ngon.
“Thế giờ chúng con đều là người lớn hết rồi ạ? Thế thì con cũng muốn uống nước kia.” Quang Đạo, cậu nhóc ít tuổi nhất thút thít, vừa lý sự vừa chỉ vào chén rượu thoảng hương nếp cái hoa vàng của cha.
Những đứa khác nghe thế thì tròn xoe mắt chờ đợi câu trả lời, ngay cả bốn cô con gái đang khúc khích trêu các anh khóc nhè cũng chăm chú nhìn cha.
“Muốn uống à?” Vị Đại vương liếc nhìn các con một vòng, lại kín đáo nhìn về phía cửa phòng, nơi phu nhân của ngài mới rời đi chưa bao lâu.
“Nhâm!” Ngài hắng giọng gọi gia nô, rồi rất nhanh sau đấy, Nhâm bưng ra một bình gốm nhỏ. Bảy đứa trẻ nhìn bảy cái chén con xíu rót lưng lửng thứ nước màu dâu chín, tò mò nhấc lên thử.
Ồ, chua chua, ngọt ngọt, mát mát... Những đôi má thoáng ửng hồng, đứa nào đứa nấy mắt mơ màng, cười ngoác miệng đòi uống thêm. Nhâm ái ngại chưa dám rót tiếp, cậu quay qua muốn xin ý kiến chủ, ai dè vương gia nhà mình vẫn ung dung ngẩng đầu ngắm trăng.
Lát sau Phụng Dương quay ra, thấy bên mâm cơm chỉ còn một người, nàng ngạc nhiên, vội hỏi các con đâu.
“À, chúng nó ăn no, buồn ngủ quá nên đi ngủ trước rồi.” Chiêu Minh Đại vương thản nhiên đáp, đồng thời đứng dậy, kéo tay người trước mặt.
“Ừm, bộ này đẹp đấy. Đi thôi, cũng sắp đến giờ diễn rồi.”
“Dạ? Đi đâu cơ?”
“Đi chơi Trung thu, hôm nay đoàn múa rối có vở diễn mới...”
“Nhưng còn bọn trẻ...”
“Nàng yên tâm, mai gà gáy khô cổ chúng nó cũng chưa dậy...”
“... Có thật ban nãy ngài chỉ trượt tay làm đổ chén chè lên người ta không đấy?”
“Ồ, trăng hôm nay tròn quá phu nhân nhỉ.”
“Đại vương...”
“Thôi mà, lâu lắm rồi hai ta mới được đi chơi riêng…”
“Đại vương…”
“Đảm bảo không có hại, chỉ là dâu tằm ngâm, cũng pha loãng lắm rồi… Ơ kìa! Đừng quay về, ơ kìa nàng đi nhanh thế…”

Trung

trốn
trẻ

Thu

Các cành cây khẳng khiu run rẩy trong chiều gió lạnh. Chiêu Minh Đại vương đặt chén chè ấm về phía phu nhân của mình trước, rồi mới thong thả nhấc chén của mình lên, không quên nói vọng ra ngoài sân:
“Thẳng cái lưng lên!”
Nghe tiếng nhắc của cha, ba cậu nhóc tức thì không dám lơ là, cắn răng giữ nguyên thế võ đang tập.
Và rồi suốt chiều đông hôm đó, bốn cô con gái ngồi học may cùng mẹ thi thoảng lại thấy cha nghiêm giọng quát các anh mình.
“Chân trụ vững vào!”
“Vung tay dứt khoát lên!”
Cho đến khi khắp phủ Chiêu Minh đốt đuốc thắp đèn, các tiếng “hây ha” ngoài sân mới dứt hẳn.
“Tạm thế đã, mai luyện chữ.”
“Ôi... Con gãy tay mất thôi.”
Trần Quang Khải mặc tiếng ba cậu quý tử phản đối, quay qua thu dọn kim chỉ của phu nhân mình vào giỏ, không quên nhắc: “May tối hại mắt.”
Phụng Dương nghe lời, buông kim xuống, nhẹ giọng bảo các con: “Thôi, nước ấm đun cả rồi, mấy đứa chia nhau đi tắm đi còn ra ăn cơm.”
Bốn cô con gái ngoan ngoãn vâng dạ rời đi, còn ba cậu con trai vừa luyện võ ngoài trời đông xong vẫn dùng dằng ngồi kêu mỏi. Mãi đến khi nghe cha “chẹp” một tiếng, ba cậu chàng mới nhăn nhó mặt mày lê người đứng lên.
“Cả ngài nữa.” Phụng Dương quay sang nói với người bên cạnh.
Trần Quang Khải tức thì lắc đầu, ngài giương khóe môi, dáng vẻ đắc ý. “Ta vừa mới tắm hôm qua rồi. Trời lạnh tắm nhiều cũng không tốt.” Nàng chưa kịp đáp, ngài đã chỉ vào ấm chè rỗng trên bàn, bổ sung luôn. “Vả lại, cả chiều nay ta ngồi đây đấy thôi, có đánh quyền nào đâu.”
“Ngài đi bốn vòng.” Phụng Dương mỉm cười đáp ngắn gọn.
Rồi nàng đi lấy bộ quần áo mới đã chuẩn bị xong từ bao giờ đặt lên tay người đang ngẩn ra nhìn mình, tủm tỉm nhấn mạnh. “Ta nhờ ngài đi đón lần lượt bốn đứa nhỏ đó thôi.”
Nét cười trên mặt vị Đại vương tức thì tắt ngúm. Giọng ngài kéo dài, than thở. “Thế mà ta cũng tin nàng bắt chúng nó ngồi bốn phòng khác nhau để tập trung may.”
Nàng bật cười, ai kia đành ôm quần áo rời đi, nhưng vẫn không nhịn được gọi thêm lần nữa như năn nỉ:
“Phụng Dương...”
“Ha ha...”

Chuyện
tắm
ngày 

Đông

- HẾT - 

Xuân hạ thu đông, tháng năm luân chuyển.
Gia đình hòa thuận, bốn mùa yên vui.